Ngày lễ Mẹ xin vinh danh Cha
Thanh N. Lai
Cuối tuần này có ngày lễ Mother's Day. Việt Nam mình cũng
có ngày lễ tương tự là lễ Vu Lan mùa Báo Hiếu. Mình
hổng có phân biệt rành mạch như người Mỹ là Mother's Day,
Father's Day, nhưng hình như ai cũng nghĩ lễ Vu Lan dành cho
các bà mẹ, chắc tại từ sự tích Mục Liên Thanh Đề chăng?
Thành ra hình như mình hổng có ngày nào dành cho Daddy hết.
Có bất công không vậy?
Bạn thử kiếm văn, thơ, nhạc của mình mà coi, ê hề những
bài hát bài thơ bài ca dao về mẹ, mà họa hoằn lắm, hiếm
hoi lắm mới đọc được, nghe được vài ba câu về cha.
Mà mấy bài thơ này, mấy bài hát hay mấy bài ca dao này
nghe hổng có nồng nàn, hổng có xúc động, hổng có rưng
rưng ngấn lệ bằng những bài viết về Mẹ? Tại sao lại
có sự phân biệt đối xử như vậy? Hay tại xứ mình
trọng nữ khinh nam, hay tại mình theo chế độ... Mẫu Hệ,
hay tại mấy ông cha ưa mắc cỡ, hổng muốn ai ca ngợi công
đức của mình nên nhường "vinh dự" lại cho các bà mẹ?
Hay tại đàn ông đực rựa cha nào cha nấy tình cảm khô
khốc hổng có ướt át nên hổng biết nói gì chăng? Hay
tại trong gia đình người cha bao giờ cũng phải giữ khoảng
cách với con cái, phải nghiêm trang đặng còn dạy dỗ, phải
đóng vai "the bad" trong "the good the bad and the ugly"?
Thôi thì hôm nay nhân ngày lễ Mẹ, tui xin viết vài dòng
vinh danh những người cha, những người mà công đức
sánh ngang hàng với mẹ, nhưng vì nhiều lý do mà tui liệt
kê ở trên đã phải chịu "thiệt thòi" !
Ngày xưa tui có nghe Duy Khánh hát một câu trong bài hát mà
tui hổng nhớ tựa, như vầy :
... Con thấy đêm nay sau khi học bài thương ba nhiều quá
Trong giấc chiêm bao con mơ một ngày ba con trở về
Ba hỡi ba ơi ! Ngày quê hương thôi hờn oán
Đường xa vạn lý ba về và sẽ hôn con...
Dữ thần ôn hông ! Tìm đỏ con mắt mới có một bài nói
thương ba đó nghen. Trong một bài khác, hình như là "Hai
Cha Con Việt Nam", kể về hai cha con chơi cỡi ngựa :
... Lọc cà lọc cà lọc lọc cà nhong nhong nhong
Nhong nhong nhong cha làm con ngựa
Để cho con vui cỡi trên lưng
Nhong nhong nhong ngựa cha mệt quá
Hai cha con chợt ngã lăn đùng...
Và mới đây trong bài Em Đi Trên Cỏ Non, Bắc Sơn có viết:
... Cha đưa em đi học ngôi trường xưa
Đôi chân em bé nhỏ sợ lấm bùn
Cha ngồi xuống cõng em
Cha nói : Cỡi ngựa ! Ngựa phi !...
Tình thương dành cho cha sao mà nghèo nàn dữ vậy hổng
biết ! Chỉ thấy "thương ba sau khi học bài" thôi nghen, còn
trước đó khi chưa học bài, khi ăn cơm, khi đi tắm, khi
chạy rong ngoài xóm đánh đủa tạt lon thì hổng thấy bóng
dáng cha đâu? Kể về cha chỉ nhớ có lúc cha làm ngựa
cho mình cỡi, nhớ lúc cha dẫn mình đi học sợ chưn cẳng
dính bùn nên cha lại làm ngựa (chắc mấy ông cha này tuổi
Ngọ chăng) cho mình cỡi nữa... Ôi chao sao mà ít ỏi quá
vậy? Đâu rồi những lúc mình nóng sốt cha bồng trên
vai cả đêm? Đâu rồi những lúc cha hì hục dạy mình cắt
dán những con diều, những lồng đèn, ráp sửa những
chiếc xe sứt càn gãy gọng cho mình đem ra ngoài xóm chơi?
Đâu rồi những hôm cha bắt cho mình cả chục con dế, dạy
mình cắt cổ gà, vỗ về trấn an mình khi ra đường gặp
chó sủa? Đâu rồi những giọt mồ hôi của cha khi đóng lại
cái bàn gẫy chưn, kê lại cái tủ sứt bản lề, sửa lại
cái mái tole bị dột, tráng lại sân xi măng đằng sau nhà
cho mình có chỗ chơi? Đâu rồi đôi bàn tay chai sạm của
cha phải lăn vào xã hội kiếm tiền về cho mẹ mua gạo nấu
cơm, sắm cho mình bộ quần áo mới? Đâu rồi bờ vai
của cha vác mình cả ngày đi chơi trong sở thú, cõng mình
từ rạp hát về nhà khi mình ngủ gục mà hổng hề than thở?
Vậy mà chỉ chạy dìa nhà nói với mẹ rằng :
... Mẹ ơi Mẹ ơi Mẹ có biết hay không
Biết gì? Biết rằng con thương mẹ không?
Lần sau nếu bạn có chạy dìa nhà nói với mẹ những lời
yêu thương chân thành đó, thì luôn tiên quay sang cha, lập
lại y chang như vậy, chỉ có đổi chữ Mẹ thành chữ Cha
thì hai người chắc cùng vui vẻ lắm!
Một vài câu ca dao có nhắc đến cha như :
... Còn cha gót đỏ như son
Đến khi cha mất gót con lấm bùn (chắc tại cha hổng
còn để làm ngựa cỡi nữa )
hay
... Con không cha như nhà hổng có nóc...
Mình đã có Bà Mẹ Gio Linh, Bà Mẹ Phù Sa, Mẹ Hậu Giang,
sao hổng thấy ai viết về những người Cha Hàm Tân,
người Cha Suối Máu, người Cha Vĩnh Phú? Những người
trong lao tù cải tạo đã ngồi nắn nót dủa những cái kẹp
cái lược cho con gái? Mình đã so sánh "Mẹ già như chuối
ba hương Như xôi nếp một như đường mía lau", sao hổng
có những cái so sánh thân thương tương tự cho cha? Mình
đã gọi "Mẹ Mẹ là dòng sữa ngọt ngào Mẹ Mẹ là nải chuối
buồng cau Là tiếng dế đêm thâu Là mắt sáng trăng sao ",
sao lại không gọi cha bằng những danh từ đơn sơ mà ăm
ắp thương yêu đó?
Thành ra cứ mỗi lần nghe một bài hát, một bài thơ, một
bài hò về mẹ, tui lại ca trong lòng mình thêm một lần
nữa, chỉ đổi chữ mẹ thành chữ cha, thì ít ra mình cũng
đã có dịp nhắc nhở, gợi lại trong lòng tình cảm đối
với người cha, mà tui chắc chắn rằng, tận trong đáy
lòng của tất cả chúng ta, đó là hình ảnh cao đẹp và
đáng kính đáng yêu, không thua gì đối với mẹ.
Tui sẽ ca thêm lời hai, những "Đường xưa lối cũ có CHA
tui run run trong hôn hoàng", những "Một bông hồng cho em Một
bông hông cho anh Cho những ai đang còn CHA Nếu mai này CHA
GIÀ co mất đi Như đóa hoa không mặt trời Như trẻ thơ
không nụ cười Để đời mình không lớn khôn thêm Như
bầu trời thiếu ánh sao đêm"...
Dù cho mình có già đi bao nhiêu tuổi, có thành đạt tới
mức nào đi chăng nữa, có con có cháu đầy đàn, thì
dưới mắt cha mẹ của mình, bao giờ mình cũng chỉ là
những đứa con còn vụng về, còn non nớt cần sự đùm
bọc chở che. Ôi bao la bát ngát thay tấm lòng công đức
và tình thương yêu vô bờ bến của những bậc sinh thành.
Xin chấm dứt bài viết này bằng bài hát tui mới nghe vợ
tui dạy cái Hĩm ở nhà hôm qua :
Nếu hỏi rằng Em yêu ai?
Thì em rằng em yêu Má nè
Thì em rằng em yêu Ba nè
Yêu chị yêu anh Yêu hết cả nhà
Nhưng nhứt là yêu Má cơ !
Nếu hỏi rằng Em yêu ai?
Thì em rằng em yêu Ba nè
Thì em rằng em yêu Má nè
Yêu chị yêu anh Yêu hết cả nhà
Nhưng nhứt là yêu Ba cơ !