Những Vần Thơ Cho Mẹ



New Orleans Vietnamese Online
info@nolaviet.com
May 1997

Chuyện Ngày Lễ Mẹ

Hôm qua có đọc bài về Mẹ của LL rất cảm động nhưng vì lúc đó...đói quá nên phải về phòng lục cơm nguội, Coty hông có ađ thêm được. So here it's...

Chuyện này xảy ra khoảng 72 or 73 gì đó lúc đó Coty nhí quá, còn chưa biết nói cho rõ nên hông biết, sau này đọc cuốn nhật ký của Ba Coty viết riêng cho mỗi đứa con trong nhà, sau khi 18 tuổi sẽ giao lại, nhưng Coty chưa có cái số để nhận nó thì đã phải rời VN rồị..

Lúc đó Mẹ bệnh nặng lắm phải đi Saigon để chữa bệnh, Hai ngày đầu Mẹ đi thì Coty nhìn rất bình thường, vì con` Ba and mấy Cậu ở nhà. Ddến chiều thứ ba hay thứ tư gì đó thì Coty tự nhiên bị sốt rất nặng. Ba phải chở đi Emergency, nơi Mẹ làm, khi xuống tới nơi thì mấy Cô mới khuyên Ba gọi điện thoại vô Saigon gấp, vì có lẽ sẽ too late nếu Mẹ hông về kịp để gặp Coty lần cuốị Sau đó không lâu thì Mẹ về, Coty vẫn đang sốt "41 độ C" và đang trong Emergencỵ Như là miracle, chỉ trong half an hour later thì Coty tỉnh lại bình thường, rồi còn nói "Chon nhớ Mẹ, chon chóc ướt áo"... cơn bệnh cũng tự động thuyên giảm. Lúc đó ai cũng ngạc nhiên vì thấy Coty hông có show ra là nhớ gì hết ( có lẽ lúc đó nói chưa được nên chưa nóị..:-)), sau đó Ba Mẹ có lẽ để ý đến emotion của Coty nhiều hơn.

Nhất là những ngày sau 75, Ba của Coty phải đi "học tập", Anh trai và Coty th`i nhỏ quá, lúc đó chỉ có Mẹ bên cạnh thôi, nhớ những chiều Mẹ phải đi làm ở bệnh viện, tụi này ở nhà hông dám ngủ, chỉ mong Mẹ về để cảm thấy an toàn hơn, có khi chỉ nằm đó ngay bên cửa sổ để chờ Mẹ về. Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo (76!) Mẹ cũng là người dắt Coty bước vào lớp. Nhớ lại cảm giác của ngày đó, Coty càng thương Mẹ nhiều hơn nữa, vì lúc đó chỉ có Mẹ là trên hết, nên khi Mẹ vừa dắt Coty vào lớp nhắn Cô giáo xong và đi ra khỏi cửa, thì Coty cũng...chạy theo cho đến khi tới nhà, về nhà thì khóc rồi nói hông chịu đi học nữạ...Càng nói thấy càng "hư"...

Có thể Coty có những "tính" rất là "abnormal" somehow nên Ba Mẹ càng để ý nhiều hơn, nhất là khi hờn hoặc bị ng` nào nghĩ oan điều gì, khi họ xin lỗi hoặc năn nỉ thì câu trả lời always là "hông có gì", mặc dù trong lòng không như vậỵ Vì những tránh né để biểu lộ cảm giác, Mẹ luôn để ý đến những feelings của Coty cho đến bây giờ dù Coty đã phải sống xa nhà từ hồi teenager.

Ddã quá nhiều những năm tháng mà Coty đã phải sống xa gia đình, thiếu đi những ân cần săn sóc của Ba Mẹ khi ốm đau, khi chán ngán, vấp ngã với cuộc đời, con người, vắng đi những bữa cơm chiều quay quần bên mái ấm gia đình, có lẽ Coty hiểu rất nhiều cho những ai đang sống vật vờ, trống vắng thiếu đi những điều nghĩ là hiển nhiên của cuộc đời, một tình thương, một buổi sum họp nhau bên gia đình... Mong rằng ai đó ngoài kia khi nghĩ đến Mẹ của mình trong ngày này sẽ bớt đi những nỗi u buồn trong cuộc đờị..

Hình như Coty đang khóc!

Coty